08. tháng 2 2025
Sáng hôm qua vừa bắt đầu làm việc, tôi đã nhận được cuộc gọi từ vợ báo rằng cô ấy đã thấy máu. Chẳng ngờ mọi thứ diễn ra nhanh đến vậy, thai kỳ còn sớm hơn dự kiến hai ngày. Ngay lập tức, tôi bàn giao công việc cho đồng nghiệp và vội vàng về nhà.
Vợ tôi muốn ăn trưa rồi chợp mắt một chút trước khi đi, nhưng tôi lại lo lắng vì quãng đường từ nhà đến bệnh viện Dưỡng Hoàng Đỉnh khá xa, nếu kẹt xe thì sẽ rất nguy hiểm. Vì thế, tôi quyết định đón vợ và lên đường ngay. May mắn là đồ dùng cần thiết cho việc chờ sinh đã được chuẩn bị trước vài ngày nên không phải tốn thời gian thu dọn thêm.
Lần đầu tiên lái xe vào thành phố, tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng. Đường đông đúc và khúc khuỷu khiến mồ hôi túa ra khi đến bệnh viện. Một điều đáng trách là những chiếc quay hu xe đen đậu chật kín trước cổng bệnh viện, gây tắc nghẽn nghiêm trọng. Cảnh sát giao thông dường như không có biện pháp gì hiệu quả để giải quyết tình trạng này.
Tôi nhanh chóng đăng ký khám cấp cứu và lấy giấy chứng nhận nhập viện để hoàn tất thủ tục. Tuy nhiên, hiệu suất của các y tá trực ban trưa thực sự thấp đến khó tin. Chúng tôi mất hơn hai tiếng rưỡi mới xong mọi thứ. Trong suốt quá trình đó, các y tá liên tục than phiền "quá bận" nhưng chẳng làm được gì nhiều. Nếu họ không phàn nàn mà tập trung xử lý công việc, thời gian chắc chắn sẽ rút ngắn đáng kể. Bên cạnh đó, nhiều hướng dẫn chỉ cần đưa dưới dạng quy trình rõ ràng trên giấy tờ hoặc bảng thông báo thì sẽ dễ hiểu và tiết kiệm thời gian hơn cho cả bệnh nhân lẫn nhân viên y tế.
Khi hoàn tất thủ tục nhập viện, chúng tôi tiếp tục thực hiện các xét nghiệm cần thiết. Mãi đến 4 giờ chiều mới xong, mà bữa trưa vẫn chưa kịp ăn. Tôi đành ra ngoài cửa bệnh viện mua một ổ bánh mì từ Subway để cầm hơi.
Đến 6 giờ rưỡi tối, chúng tôi vượt qua buổi kiểm tra của y tá. Sau đó, tôi tranh thủ chạy sang Wanda Mall ăn uống no nê bù tu vi ngay lại năng lượng đã mất.
Cả một ngày dài thật sự mệt mỏi, bước chân tính ra được hơn 15.000 bước, phần lớn thời gian đều đứng đợi, cộng với một chiếc ba lô nặng trĩu theo bên mình.
Buổi tối gặp vấn đề bất ngờ: hóa ra tôi chỉ chuẩn bị đủ đồ cho vợ, quên hẳn đồ dùng cá nhân của mình. Ví dụ, tôi rời công ty trong bộ vest, quần tây và giày da, không mang theo quần áo thay cũng như giày thể thao, khiến bàn chân đau nhức. Thêm vào đó, tôi quên mất rằng phòng sinh không có chỗ nghỉ cho người nhà. Phải chạy ra Wanda mua sắm thêm một số vật dụng cần thiết.
Tóm lại, khi làm bất cứ việc gì, đừng chỉ máy móc làm theo lời khuyên của người khác mà hãy tự hình dung kỹ càng trong đầu từng bước để phát hiện ra những thiếu sót tiềm ẩn. Điều này giúp tránh được nhiều rắc rối không đáng có.